Sven-Goran Eriksson là một trong những huấn luyện viên bóng đá nổi tiếng nhất của Thụy Điển, người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử bóng đá thế giới.
Nội dung chính
Với sự nghiệp kéo dài hơn 40 năm, Eriksson đã dẫn dắt nhiều câu lạc bộ và đội tuyển quốc gia, từ châu Âu đến châu Á, đạt được nhiều thành tích đáng kể. Ông không chỉ được biết đến với khả năng chiến thuật sắc bén mà còn với sự linh hoạt và khả năng thích ứng với nhiều nền bóng đá khác nhau.
Eriksson bắt đầu sự nghiệp huấn luyện của mình vào năm 1977 tại Thụy Điển với câu lạc bộ Degerfors IF. Tuy nhiên, thành công thực sự đến với ông khi dẫn dắt IFK Göteborg giai đoạn 1979-1982. Tại đây, ông đã xây dựng một đội bóng phát triển mạnh mẽ, giành Europa League năm 1982, danh hiệu quốc tế đầu tiên trong sự nghiệp của Eriksson và cũng là lần đầu tiên một câu lạc bộ Thụy Điển vô địch giải đấu này. Thành công này nhanh chóng đưa Eriksson lên hàng ngũ các huấn luyện viên trẻ triển vọng nhất châu Âu.
Sau thành công với IFK Göteborg, Eriksson chuyển đến Bồ Đào Nha để dẫn dắt Benfica vào năm 1982. Ông đã giành hai chức vô địch Primeira Liga cùng đội bóng này vào các năm 1983 và 1984, khẳng định vị thế của mình trong làng bóng đá châu Âu. Tiếp nối thành công ở Bồ Đào Nha, Eriksson chuyển đến Ý để dẫn dắt AS Roma và sau đó là Fiorentina. Mặc dù không giành nhiều danh hiệu lớn tại Ý, nhưng ông đã xây dựng một đội bóng có lối chơi tấn công sắc sảo và gặt hái nhiều thành công tại các giải đấu quốc nội.
Năm 1989, Eriksson quay lại Benfica và một lần nữa dẫn dắt đội bóng này đến trận chung kết Cúp C1 châu Âu năm 1990, nơi họ để thua AC Milan với tỉ số 0-1. Tuy nhiên, việc đưa Benfica đến trận chung kết đã chứng minh khả năng huấn luyện xuất sắc của Eriksson ở đấu trường châu Âu.
Thành công lớn nhất trong sự nghiệp câu lạc bộ của Eriksson đến khi ông dẫn dắt Lazio từ năm 1997 đến 2001. Tại Lazio, ông đã biến một đội bóng tầm trung thành một thế lực thực sự tại Serie A. Dưới sự dẫn dắt của Eriksson, Lazio giành một loạt danh hiệu quan trọng, bao gồm chức vô địch Serie A năm 2000, Coppa Italia năm 1998 và 2000, và Cúp UEFA Cup Winners’ Cup năm 1999. Đặc biệt, chức vô địch Serie A năm 2000 là một trong những thành tựu lớn nhất của Eriksson, khi Lazio vượt qua nhiều đối thủ mạnh để lên ngôi vô địch, chấm dứt chuỗi 26 năm không vô địch Serie A của câu lạc bộ.
Năm 2001, HLV Eriksson được bổ nhiệm làm huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia Anh, trở thành huấn luyện viên nước ngoài đầu tiên trong lịch sử bóng đá Anh. Dưới sự dẫn dắt của ông, đội tuyển Anh đã thể hiện một phong độ ổn định và thi đấu tốt tại các giải đấu lớn.Tại World Cup 2002 và 2006, Eriksson đã đưa đội tuyển Anh vào đến tứ kết, dù không thể tiến xa hơn, nhưng phong cách thi đấu linh hoạt và chiến thuật hợp lý của ông đã được đánh giá cao.
Tại Euro 2004, Eriksson một lần nữa dẫn dắt đội tuyển Anh đến tứ kết, nơi họ để thua Bồ Đào Nha sau loạt sút luân lưu. Mặc dù không giành được danh hiệu lớn nào với đội tuyển Anh, Eriksson vẫn được nhớ đến như một huấn luyện viên tài năng, người đã mang lại sự ổn định và định hình phong cách thi đấu cho đội tuyển.
Sau khi rời đội tuyển Anh, Eriksson tiếp tục sự nghiệp huấn luyện với các câu lạc bộ và đội tuyển ở nhiều quốc gia khác nhau. Ông đã có thời gian làm việc tại Mexico với đội tuyển quốc gia Mexico, sau đó là các câu lạc bộ như Guangzhou R&F và Shanghai SIPG tại Trung Quốc. Tại đây, Eriksson tiếp tục chứng tỏ khả năng thích ứng và sự linh hoạt trong việc điều chỉnh chiến thuật cho phù hợp với từng môi trường bóng đá khác nhau. Ông cũng có 1 năm dẫn dắt ĐT Philippines, đây là điểm dừng chân cuối cùng trong sự nghiệp của HLV Eriksson.
Sven-Goran Eriksson đã qua đời vì bạo bệnh hôm 26/8, di sản ông để lại là vô cùng to lớn. Là một huấn luyện viên đã trải qua nhiều thăng trầm trong sự nghiệp, từ những ngày đầu tại Thụy Điển cho đến những năm tháng đỉnh cao tại Lazio và đội tuyển quốc gia Anh. Ông không chỉ được biết đến với khả năng chiến thuật xuất sắc mà còn với sự linh hoạt, khả năng thích ứng và kinh nghiệm làm việc tại nhiều nền bóng đá khác nhau. Di sản mà Eriksson để lại là một tấm gương về sự chuyên nghiệp, tài năng và lòng nhiệt huyết với bóng đá, đồng thời là minh chứng cho việc không ngừng học hỏi và hoàn thiện bản thân để đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp huấn luyện viên.